Destructive world

WORK
After however long that was, I just suddenly realize how destructive this environment I am trying to blend in is. The people around me are all women who would try to take me down because  I am new and I seem like a threat to their job. Heck I am fucking worried if I ever got a damn job, why would y’all do that?? These people would try to make you feel guilty ad feel bad for every single tiny teeny mistake I made. They all make me feel like I am such an idiot, which I admit I partly am since I have worked here for 4 months without any proper paid. People here whine all the time, they would complain about every every fucking thing in this world. I feel like if I cut my wrist anytime any of them whine, I would be dead dead dead way long ago.
This is a fucking destructive environment.
Will this do me any good? Should I stay any longer? Because I swear I can’t last any more time than 6 months if I don’t get proper paid. I would eventually leave and what can a LoR of 6 months does?? So insufficient for my application if I want to go big.
I seriously don’t know what to do. This is taking too much of my time to figure out. What I want, what I want to do, should I wait, should I keep trying, should I just quit and let money be my boss like the rest of ’em?
FRIENDS
I keep feeling like I don’t belong. I keep my distance from all of them way more than ever. I feel the distance within myself. I hope this is just the stress. Maybe I should try out some new environment with some new people. Maybe I should try surrounding myself with some new people with new ideas, new perspective, new concerns? In the end, all I’ve done recently was to crawl into my own shell and stayed there and shooed people away. I shouldn’t be like this.
LOVE
We are torturing each other. I didn’t realize I still have that feelings, a lot of it actually. After however long it was, he finally called me last night. And I was like teenage girl with all the nervous and clumsiness and the butterflies. How about him, I wonder. He just suddenly called me out of nowhere. Too bored? Finished with other girls? Genuinely missed me? I just feel half right half wrong about this all the damn time. There was always a part of me that told me to stop myself from any interaction and attach with him because deep down I know I would be hurt and I would hurt him, or simply shoo him away (not sure if he’ll be hurt). I just can’t help it. I still think of him all the time, with every conversation, every little memories which I am sure he wouldn’t even remember happened. I half want us, I half don’t want us. It is so dangerous to be attracted  and connected with someone with the souls. Because in the end, it is always the souls connection that matters.
LIFE
Everything is just the same old same old, continuing for however long it would be. I feel like I’ve been wearing the same dirty clothes for so long and I stink and everything just sucks. This is so destructive. This isn’t how life should be. What should I do then?

Mẹ

Mỗi lần nghĩ về những gì mẹ đã làm, đang làm, cách sống của mẹ,  con đều muốn khóc ;__;
Sao mẹ có thể quá-bao-la như thế?
Mẹ sống vì người khác nhiều quá, mẹ ạ.
Mẹ lúc nào cũng cặm cụi lúi húi làm việc, quá-vì-gia-đình như thế.
Mẹ chẳng bao giờ tự mua cho bản thân cái gì và dành hết cho 3 bố con.
Giả như có hỏi mua cái này cái kia cho mẹ mẹ có thích không thì hẳn nhiên là mẹ từ chối.
Rồi những lúc mệt mỏi hay những kì nghỉ lễ thế này, mẹ lại lủi thủi 1 mình…
Chồng vẫn đi làm.
Con lớn đi chơi.
Con bé cắm mặt làm bài.
Cô em-đỏng-đảnh hủy bao cuộc hẹn với mẹ.
Ra ngồi với mẹ được nửa tiếng 45 phút rồi lại “con đi làm bài tiếp đây” làm mặt mẹ lại buồn xo và lại tiếp tục đọc sách…
“Sao mẹ không sống cho bản thân chút đi?” Là câu mình luôn muốn nói với mẹ.
Viết về những gì mẹ đã hi sinh, bao nhiêu cho đủ được…
Cũng đã hơn 50 rồi, con cái đều lớn mà như chưa lớn.
Mẹ vẫn phải lo cho gia đình từ A đến Z.
Con biết mẹ muốn đi du lịch lắm chứ.
Mẹ thậm chí còn muốn đi xuyên Việt bằng xe đạp :)))
Con biết mẹ nhớ các cô bạn từ tít ngày xưa bây giờ vẫn ở QN lắm chứ.
Con cũng biết mẹ muốn sống ở QN hơn nhiều. Đấy mới là nơi của mẹ, là tuổi thơ, là tuổi trẻ, là bạn bè.
Khi nào thì những gì mẹ-muốn sẽ thành hiện thực hả mẹ 8->
Con sẽ làm được gì cho mẹ hả mẹ…
Bao giờ mẹ mới được sung sướng và biết-hưởng-thụ hả mẹ.

Love sucks.

Chuyện tình cảm là cái thứ mệt mỏi nhất quả đất.
Lúc yêu nhau, hay lúc cưa nhau thì tốt đẹp lắm, này nọ lắm. Lúc yêu nhau cũng ngọt nhạt này nọ. Xong chán nhau, hoặc có gì đấy ngăn trở cái thì bùm 1 cái, ko qua nổi, ko giải quyết nổi, chia tay đi, nọ kia. Xong, người giàu tình cảm, hoặc vẫn còn chút gì đấy yêu nhau, hoặc căn bản là nhớ cái-thói-quen tạo ra cho nhau lúc còn với nhau, thì lại vẫn cố níu kéo, không phải theo kiểu hãy quay lại đi, mà là, làm-những-gì-thói-quen-vẫn làm. Nhắn tin, xem ảnh, gọi điện, hỏi han, quan tâm. Đấy là 1 trong 2 bên, sẽ làm cho bên còn lại thấy thật phiền phức, mệt mỏi, muốn quên mà chả được, hết rồi thì hết xừ đi, còn lằng nhằng ra. Còn nếu ả 2 bên đều có ý muốn làm việc kia thì sẽ thật awkward >.> Nói chung là mệt mỏi, chẳng khác nào trò cân não nhau, nhưng lại còn vướng víu 1 lố cảm xúc. Đúng là cân não mà. “Vì sao nó lại làm thế? Vì sao lại vậy? Nó nghĩ gì? Nó có ý gì? bla bla.” Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thực chất là nó có nghĩ éo gì đâu thì sao :-?
(Thôi chết =))) Viết thế này tức sau này mình có chia tay ai cũng chẳng thể làm bạn lại được đâu :))) Căn bản là làm thế, thấy tim sẽ bị đau ấy. Kiểu đã từng thế này thế này với nhau, xong cái, bùm, giờ thành bạn bình thường, không thể được đâu í ; ; chắc sẽ nhớ ngày xưa lắm, và không-thể-bình-thường-được.)
Nói trắng ra là vần vò cảm xúc của nhau vậy đó :)))))
Cứ như sudoku, mọi thứ đều logic có phải tốt ko =)))
….
Lại nói tới logic, cậu ta nói tình yêu sao có logic được. Lại còn câu “đó” nữa… Nói chung là 1 tháng mà đã hiểu và nói trúng tim đen rồi :-< Mình thật dễ đoán :-<
….
Chả biết viết gì nữa :))))
Đủ thứ chuyện vầy…
:-<
 
 
If only we met irl.
If only you wasnt that young.
Still, I miss you so bad.
And fuck it, I havent even got the chance to let you know that.
Guess I wasnt as brave as you were…
I’m sorry…
 
 
 
Just.Disappeared.
I can’t listen to this song without thinking about you :”(
How can this possibly be happened to me? Happened? Or Happening?
Ok, happened.
And never ever gonna happen again.
 
….
It’s over, anyway.
P/s: Who can have enough patience for a pure Taurus like me? :)))))
P/s 2: Chuyện trên kia là cảm nghĩ về chuyện tình cảm của mọi người xung quanh a~ :”>